LTS: Những ngày nắng nóng này xin đăng bài thơ để
mong hạ nhiệt. Bài thơ này ghi nhớ một kỷ niệm khó quên của tôi và bạn Nguyễn
Kim Hiền khi đi Nô En ở nhà thờ Hàm Long, qua một ngõ phố giờ không thể nhớ
tên, gặp một hoàn cảnh rất thương tâm, một bà mẹ trên 70 tuổi bị đứa con trai đuổi
ra nằm ngoài vỉa hè trước nhà dù trời rét đến thấu xương. Hiền và tôi đã can
thiệp, có ý kiến và suýt nữa thì hai thằng bị đánh tơi bời. Còn nhớ nhà ấy ghi
phía ngoài dòng chữ: Bán đạn súng hơi.
Ngày Chúa sinh gặp cảnh thất đức đó làm cả bọn buồn mãi. Những tâm hồn trẻ dại
chúng tôi bị tổn thương ghê gớm. Đêm ấy tôi tự nhiên viết những dòng này.
THÁI
VĂN SINH
Gửi Nguyễn Kim Hiền
Hà
Nội vào Đông
Những
đôi má ửng hồng
Áo
muôn màu rực rỡ
Có
ai từng nhắc nhở
Đừng
để mùa Đông lãnh lẽo mắt người
*
Hà
Nội vào Đông
Hoa
sáng nay
Trên
tay người mang ngọn lửa
Ấm
một niềm vui ai đó nhận quà
Có
ai từng nhắc nhở
Đừng
để mùa Đông lãnh lẽo lòng người
*
Hà
Nội vào Đông
Những
ngôi nhà mới xây
Mang
trong mình bao ấm cúng, sum vầy
Mong
người đến ở
Có
ai từng nhắc nhở
Đừng
để mùa Đông lãnh lẽo mắt người
Đừng
để mùa Đông lãnh lẽo lòng người./.
Mễ
Trì, Nô En 1984
TVS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét