Nhãn

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

THANH SƠN, TÔI HẸN NGƯỜI LÊN


THÁI VĂN SINH 



                                   Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
                                           Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn
                                                                   Chế Lan Viên

Tôi sẽ hát bài ca dã biệt
Đất Thanh Sơn lắm suối, nhiều đèo*
Với nỗi niềm thương mến khôn nguôi
Gửi lại đất, mảnh hồn tôi chân thật

Thanh Sơn ơi nơi xa tôi sẽ nhớ
Những dốc, đèo vất vả bước chân ai
Những suối trong cho ngọc ngà cô gái
Những đồi chè ai dầu dãi nắng mưa

Tôi sẽ nhớ rất nhiều con đường
Thương mến giọi bước chân tôi trở lại
Để câu hát bên lòng ngân mãi
Thương nhau mấy núi cũng trèo

Ơi bầu trời Trung du trong veo
Tôi gửi lại mảnh trăng hò hẹn
Để nơi dây thêm một lần tôi đến
Thêm một lần tôi đến để chia ly

Thanh Sơn, tôi hẹn người lên./.

Thanh Sơn, Vĩnh Phú 6 - 1985
TVS

---------------------------------------------------------------------------------------------------------
  
      * Tháng 5-1985, lớp Triết K27 Đại học Tổng hợp Hà Nội đi thực tập tại Nông trường chè Thanh Sơn, Vĩnh Phú. Chỉ cách Hà Nội khoảng 100km nhưng nơi đây heo hút, lạc hậu đến khó tưởng tượng. Nông trường khoảng gần 600 công nhân thì có đến 99%  là công nhân nữ, dân bản địa thưa thớt, chủ yếu là người Mường, Thái. Người ta từng điều cả Trung đoàn bộ dội đến đây để giải quyết "sự bất cân bằng sinh thái" nhưng không hữu hiệu. Tôi có đã có khá nhiều kỷ niệm thú vị ở vùng đất này nhưng cho đến nay đã 35 vẫn chưa thể quay lại dù  đã hứa trong bài thơ này, đọc trong đêm văn nghệ chia tay với Nông trường tối 19/6/1985. Các đồng môn xem, ta hẹn nhau một dịp nào đó về đây tìm lại kỷ niệm xưa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét